Thùy Lâm kể về thời gian học ở Đức

thuy lamTôi sang Đức vào đúng dịp hè nên tiết trời tương đối dễ chịu. Chú tôi sống tại thành phố Halle với hai người con trai, đến khi tôi qua ở với chú thì tôi trở thành “người phụ nữ duy nhất trong gia đình”.

Mọi việc trong nhà như nấu cơm, rửa chén, quét dọn tôi phụ với chú. Thật ra cũng chẳng nặng nhọc gì, đồ ăn thì đã chế biến sẵn, giặt giũ, rửa chén cũng đã có máy móc làm giùm. Nói chung cuộc sống của tôi tương đối nhàn hạ, thi thoảng vào dịp cuối tuần chú còn chở mọi người lên Leizig - một trung tâm có đông người Việt - để vui chơi. Ở đó người ta “dựng” nên chợ Đồng Xuân, chợ Bến Thành và bán rất nhiều món ăn Việt như phở, bánh xèo, nem chả giò, bún riêu... Khỏi phải nói tôi thích lên Leizig chơi đến cỡ nào...

Ở nhà chú khoảng hai tháng thì tôi chuẩn bị nhập học. Với vốn tiếng Đức học cấp tốc của tôi thì trong thời gian đầu đi học, tôi... không hiểu gì hết. Cũng may chú tôi qua Đức đã lâu (ngữ pháp tiếng Đức chú rất giỏi) và tôi thường xuyên “giao tiếp” đủ kiểu với hai đứa em (tụi nó không biết tiếng Việt) nên khả năng ngoại ngữ của tôi được nâng lên đáng kể. Hơn nữa chương trình học các môn tự nhiên lớp 10 bên Đức chỉ ngang với lớp 7, lớp 8 bên Việt Nam nên tôi dễ dàng theo kịp. Việc học coi như không có gì đáng ngại.

Chỗ tôi ở cách trường khá xa, tôi phải đi bộ ra ga tàu điện ngầm, sau đó chuyển tiếp sang xe buýt, rồi lại đi tàu điện ngầm một đoạn đường nữa mới tới trường. Vì vậy tôi phải dậy từ 6 giờ sáng, chuẩn bị sách vở, phần ăn nhẹ để kịp tới trường lúc 8 giờ 30. Tôi học đến 11 giờ thì giải lao, sau đó học tiếp đến 1 giờ chiều thì ra về. Trên đường về nhà có một cái chợ bán rất nhiều đồ nằm ngay trung tâm Halle, lần nào đi học về tôi cũng ghé ngang đó để chọn đĩa nhạc và... ăn kem. Thú thật, kem là món tôi khoái nhất trong suốt thời gian ở Đức mặc dù giá của nó không hề rẻ chút nào.

Chú tôi là người dạy và tập võ cổ truyền, lâu lâu chú lại cho tôi đi theo trong những chuyến lưu diễn của chú. Ngoài việc phụ chú lo... đạo cụ, tôi còn được chú cho lên hát mỗi khi trống giờ, những bài hát tiếng Anh và tiếng Đức mà tôi biết. Trong những lần biểu diễn đó tôi được người của trường đào tạo người mẫu Lieber Schule phát hiện và mời ký hợp đồng. Thấy công việc người mẫu cũng lạ lạ, tôi gật đầu đồng ý. Vậy là tôi trở thành người mẫu của trường Lieber.

 thuylam_hocduc

Sinh hoạt ở trường được hơn 2 tháng thì họ chuyển tôi lên trung tâm chính đặt tại Dresden. Tại đây tôi được huấn luyện những kiến thức về ngành thời trang, chế độ ăn uống, tập luyện thể hình rất chuyên nghiệp. Những buổi lưu diễn vòng quanh nước Đức, những show chụp hình cho công ti dường như tôi luôn “lạ” hơn những người mẫu khác vì màu da và mái tóc đen của mình. Họ nói tôi có một nét lạ kiểu châu Á, và tôi hãnh diện vì điều đó.

Ở Dresden khoảng 3 tháng tôi lại chuyển về Halle. Thời gian này ngoài giờ học ở trường tôi còn phải chạy sang Lieber Schiile để tập luyện, nhiều khi đến 8 - 9 giờ tối mới xong. Mà ở Đức chuyện một người đi lang thang một mình ngoài đường là cực kì nguy hiểm, đặc biệt là con gái. Tôi nhớ lần đó sau khi tập đã gần 9 giờ tối, trên đường từ ga tàu điện về nhà có đi ngang một quán bar - nơi tập trung phần lớn là các thanh niên vô công rỗi nghề. Lúc tôi đi ngang quán bar thì bất thần một tên con trai chạy tới nắm tay tôi lè nhè vài câu tiếng Đức, đại ý là hắn muốn tôi đi chơi với hắn. Tôi vùng ra, lấy xâu chìa khóa quơ đại vào mặt hắn và chạy nhanh về nhà. Sau lần đó chú tôi hạn chế cho tôi về trễ, mà nếu có về trễ thì phải gọi điện cho đứa em trai ra ga tàu điện đi chung với tôi. Chú còn Òtrang bịÓ thêm cho tôi bình xịt, nút còi hụ (nhấn vô là kêu inh ỏi) để tôi phòng thân.

Nhưng rồi tôi cũng xin chú ra ở riêng để tiện việc đi lại. Tôi thuê một căn hộ nằm giữa trường và nhà của chú để lâu lâu có thể chạy qua chạy lại. Ngoài ra việc ở riêng cũng tiện cho tôi mỗi khi có mẹ sang thăm, hai mẹ con có thể tự do đi chơi!

Hè năm 2004, hợp đồng của tôi với trường Lieber cũng chấm dứt. Sau thời gian đi diễn tôi có để dành được một ít tiền nên tôi quyết định về Việt Nam đi du lịch. Khi đó tôi định sau 3 tháng hè chơi ở Việt Nam tôi sẽ chuyển sang Dresden học và làm việc luôn. Trong lúc chưa biết đi đâu chơi thì tôi thấy HTV tổ chức cuộc thi Tiếng hát truyền hình TP.HCM. Tôi ngỏ ý với mẹ là mình muốn thi thử (vì tôi còn mê hát lắm) nhưng ba tôi lại không đồng ý. Sau một hồi thuyết phục, cuối cùng ba cũng đồng ý cho tôi ở lại Việt Nam với điều kiện tôi phải lọt vào... top 10. Lúc đó tôi mập lắm (nặng gần 60 kg), hậu quả của những ngày ăn kem và ăn món Tây vô tội vạ. Nhưng tôi vẫn quyết định mượn chiếc áo dài trắng của nhỏ bạn và đăng kí dự thi với ca khúc Tóc gió thôi bay...

Theo kienthucduhoc.


© 2024 | Du Học Đức - Thông tin du học Đức

Cập nhật - trao đổi và kinh nghiệm du học ở Đức từ năm 2000



 

Bài viết khác trong GOCDUHOC