Du học – cuộc hành trình ngàn dặm bắt đầu từ một bước chân nhỏ bé

Du học – cuộc hành trình ngàn dặm bắt đầu từ một bước chân nhỏ bé

Du học lấy đi cả tuổi thanh xuân của tôi nhưng cho tôi hàng vạn điều tốt đẹp, hàng triệu cái lí do để tôi có thể trưởng thành và suy nghĩ chín chắn hơn.

BÀI DỰ THI SỐ: 74. TÊN TÁC GIẢ: L. T. M. L.

DU HỌC SINH: Nhật Bản

Các bạn biết đến Nhật Bản nhờ cách nào. Liệu có ai nóng lòng và muốn tìm hiểu kĩ hơn về đất nước này như tôi không? “Xứ sở hoa anh đào”, “Đất nước mặt trời mọc”, 2 câu nói tôi đã được nghe và nó dành cho Nhật Bản. Nghe qua thôi đã cảm thấy nó thật mỹ miều và đẹp làm sao. Nó cuốn hút tôi từ khi đó. Và “du học” chính là con đường mà tôi lựa chọn để hiểu hơn về cuộc sống và con người nơi đây.

Tôi quyết định đi mà chẳng hề đắn đo hay suy nghĩ về những điều khó khăn mà tôi sắp phải đối mặt… Trong trí tưởng tượng của tôi lúc nào cũng là một cuộc sống một tương lai màu hồng đang đợi chờ tôi ở nơi đó. Bố mẹ tôi rất lo lắng, sợ tôi chưa đủ lớn, chưa được tiếp xúc nhiều với xã hội bên ngoài, sợ tôi không làm được nhưng rồi họ cũng tôn trọng và ủng hộ quyết định của tôi.

1 1 Du Hoc  Cuoc Hanh Trinh Ngan Dam Bat Dau Tu Mot Buoc Chan Nho Be

Ngày bay cũng đã đến. Lần đầu tiên tôi cảm thấy hối hận vì quyết định của mình. Tôi có cảm giác như mình sắp phải xa cả thế giới, ôm mẹ khóc nức nở không muốn rời xa.

Ôi! cho đến tận bây giờ tôi mới biết suy nghĩ về cuộc sống thiếu vắng bố mẹ, tôi không biết mình sẽ ra sao, liệu tôi có ổn không khi mà chưa bao giờ tôi xa nhà quá 10 ngày, tôi không muốn đi nữa. Tiếng khóc nấc kéo dài nói không thành lời, rồi tôi cũng phải lấy hết sự can đảm vẫy tay chào cả nhà, kéo vali bước đi không dám quay đầu nhìn lại…

Bố mẹ ơi ! Con đi nhé ! Hãy tin con…

Một cuộc sống mới bắt đầu. Du học đồng nghĩa với việc vừa học vừa làm. Ngày đầu tiên trong cuộc đời phải đi làm. Con mệt mỏi lắm mẹ ạ. Tưởng chừng như quá sức đối với con gái của mẹ.

Lần đầu tiên con cảm nhận được những đồng tiền mà bố mẹ làm ra không hề đơn giản chút nào, bố mẹ bỏ ra bao nhiêu công sức bao nhiêu giọt mồ hôi nước mắt thậm chí là sức khoẻ của mình để đổi lấy cuộc sống ấm no cho chúng con nhưng rồi con chẳng bao giờ biết thương bố mẹ.

Cho đến tận ngày hôm nay – ngày mà con tự mình trải nghiệm mọi thứ. Con biết thương bố mẹ nhiều hơn, biết quý trọng đồng tiền hơn, con hối hận vì những lần con không ngoan, làm bố mẹ lo lắng.

Tự lập không dễ như con vẫn thường nghĩ, con thấy nhớ nhà, nhớ bố mẹ, nhớ bữa cơm đầm ấm có mặt đầy đủ mọi người của gia đình mình. Có vô số lần con khóc một mình vì tủi thân, vì nhớ nhà nhưng trước màn hình điện thoại luôn luôn là một cô con gái nhí nhảnh hay nói hay cười và chưa bao giờ biết buồn, con luôn cố tỏ ra là mình rất ổn và sống rất tốt. Con không muốn làm bố mẹ lo.

Con muốn chứng minh rằng con gái của bố mẹ đã lớn hơn, đã trưởng thành hơn rất nhiều. Con không còn là một đứa trẻ vô tư vô lo vô nghĩ như trước nữa.

Xa nhà, mọi thứ nơi đây đều xa lạ đối với con.

Nhưng biết làm sao khi mà đây chính là ước mơ chính là sự lựa chọn của con. Từ ngày con đi, chưa một lần bố mẹ hỏi mà con nói nhớ nhà, nhớ bố mẹ. Câu trả lời của con luôn luôn là con không nhớ ai hết. Nhưng mẹ ơi, ở tận sâu trong lòng con nghĩ, làm gì có ai phải xa gia đình mình, xa cái nơi mình được sinh ra và lớn lên mà không nhớ hả mẹ, chỉ là con muốn giấu đi.

Thật ra con muốn nói với mẹ rằng con nhớ tất cả mọi người và con muốn về. Nhưng con sợ, sợ bản thân con không đủ mạnh mẽ, con sợ con không kìm chế nổi cảm xúc của mình và oà khóc lên như một đứa trẻ rồi lại làm bố mẹ phải lo lắng…

Con phải tập làm quen với cuộc sống nơi đây – cái cuộc sống mà con người thi nhau chạy đua với thời gian, lúc nào cũng vội vàng hối hả, chẳng ai liên quan đến ai, cũng chẳng ai quan tâm đến ai. Cứ như mọi người đều vô cảm xúc và không có tình thương vậy. Có lẽ thời gian dành cho công việc là quá nhiều nên chẳng ai còn thời gian mà quan tâm đến nhau nữa. Rồi con cũng bắt nhịp được với cuộc sống mới. Sáng đi học, chiều đi làm. Có những ngày đi học về chỉ kịp ăn tạm bát cơm nguội hay miếng bánh mì khô khốc mua ở cửa hàng tiện lợi rồi chạy thật nhanh cho kịp giờ tàu đi làm.

Va vấp nhiều, chịu khổ nhiều, cô đơn nhiều, tủi thân cũng nhiều nữa nhưng nếu được chọn lại lần nữa con vẫn quyết định đi mà không bao giờ hối hận. Nhờ có nó mà con gái của mẹ giờ đây đã lớn, biết suy nghĩ chín chắn hơn, biết lo cho tương lai và còn biết yêu thương bố mẹ nhiều hơn nữa.

1 2 Du Hoc  Cuoc Hanh Trinh Ngan Dam Bat Dau Tu Mot Buoc Chan Nho Be

9 tháng trôi qua nhanh như một cơn gió thổi. Cái ngày mà hằng năm con vui vẻ hào hứng đếm từng ngày từng giờ để được đón nó thì năm nay con lại căm ghét cái ngày đó vô cùng.

Bố mẹ ơi, Tết gần đến rồi.

Cái Tết đầu tiên trong cuộc đời con phải xa nhà, xa bố mẹ. “Không khí Tết online chỉ xem được thôi, không chạm được, không ngửi được cũng không ăn được”. Ở nơi đây con cô đơn lắm.

Người ta nói: “Quà nào bằng gia đình sum họp, Tết nào vui bằng Tết đoàn viên”. Tết là cái ngày mà gia đình sum họp, là cái ngày mà người người dù có đi làm ăn xa xôi vẫn trở về quây quần cùng gia đình. Nhưng năm nay con không thể về ăn Tết bên gia đình mình rồi.Không biết từ bao giờ con trở nên ích kỉ và sống thu mình hơn bởi con thấy rất cô đơn và lạc lõng. Những bài nhạc Tết hằng năm con vẫn đòi bố mở cho nghe thì năm nay con lại ghét chúng vô cùng.

Con cũng chẳng thích nghe người ta bàn tán về ngày Tết, con cũng thấy ghen tị với những đứa bạn cứ vui mừng hớn hở vì chúng nó sắp được về nhà ăn Tết.

Còn con thì lại thấy cô đơn và tủi thân lắm. Con thấy nhớ bố mẹ, nhớ những ngày cuối năm chạy ngược xuôi vội vã. Con nhớ những lúc cùng mẹ đi mua sắm đồ Tết, nhớ lúc cùng bố đi mua cây đào cây quất về trang trí nhà cửa. Con nhớ lúc cả nhà cùng nhau gói bánh chưng rồi quây quần bên bếp lửa ngồi đợi nồi bánh chín. Con nhớ cả bữa cơm đầm ấm đêm giao thừa.

Bố mẹ ơi! Không biết còn bao nhiêu cái Tết phía sau con không được ở nhà nhưng ở trong lòng con gia đình mình luôn chiếm vị trí quan trọng nhất. Bố mẹ chính là động lực để con cố gắng.

Cảm ơn bố mẹ đã sinh ra con, cảm ơn bố mẹ đã hi sinh thầm lặng, chịu bao vất vả để cuộc sống của chúng con được đầy đủ không thua kém ai khác. Con biết dù ở rất xa nhưng bố mẹ vẫn theo dõi từng bước đi của con, tiếp thêm cho con động lực để đứng lên sau mỗi lần vấp ngã.

Ở rất gần con, ngay trong tim con luôn có bố mẹ ở đây, làm con cảm thấy hạnh phúc và không còn cơ đơn giữa hàng tỉ người nơi đây, dù có như thế nào đi nữa thì con biết có một nơi luôn luôn chào đón con trở về đó chính là nhà mình. Bố mẹ hãy giữ gìn sức khoẻ và sống thật lâu để nhìn chị em chúng con trưởng thành nhé. Con yêu và thương bố mẹ nhiều lắm..hơn cả những gì con đã nói.

Du học cũng lấy đi thời gian được ở bên gia đình – nơi có những người mà tôi yêu thương nhưng lại cho tôi thời gian để tạo ra một tương lai mới tốt đẹp hơn không chỉ giành riêng cho tôi mà cả gia đình tôi nữa. Thật ra, màu hồng hay không chính là do sự cố gắng nỗ lực của chính chúng ta chứ không phải có ai đó đem cuộc sống màu hồng đến cho bạn. Nếu vấp ngã hãy làm lại từ đầu và lấy câu nói “tại sao mọi người làm được còn riêng mình thì không” làm động lực để cố gắng.

Chúc các bạn thành công. Chúc những bạn năm nay ăn Tết xa nhà và gia đình các bạn một năm mới vui vẻ mạnh khỏe nhé…

Hãy cố lên, bố mẹ luôn ở bên cạnh và ở rất gần chúng ta, ngay trong tim chúng ta đấy.


© 2024 | Du Học Đức - Thông tin du học Đức

Cập nhật - trao đổi và kinh nghiệm du học ở Đức từ năm 2000