Đi Tây hay ở lại?

Kết thúc trung học phổ thông tôi không bước tiếp vào cánh cổng Đại học, bởi lực học của tôi không giỏi, kinh tế gia đình cũng không khá, dưới tôi còn có hai em trai phải lo lắng.

Gấp lại trang sách và những kí ức hồn nhiên của tuổi học trò với một vài mối tình không có kết quả, cũng như bao bạn bè khác, tôi chọn làm công nhân tại một khu công nghiệp, để lo cho gia đình, lo cho em.

Với những cô gái sống ở quê như tôi, lấy chồng khá sớm, khi tôi 19 tuổi, tôi đã đi lấy chồng trong khi nhiều bạn bè cùng trang lứa vẫn vi vu trên bầu trời Hà Nội.

Chồng tôi hơn tôi năm tuổi, là con trai duy nhất, giàu nhất làng tôi.

Tuy nhà anh giàu có nhưng anh không hút thuốc, không có bạc,cũng chẳng rượu chè, hiền lành, ít nói.

Sau đổ vỡ một vài mối tình học trò, tôi cũng không muốn yêu ai. Ba mẹ tôi thích anh, có ý muốn tôi lấy anh, tôi không bằng lòng cũng chẳng phản đối. Sau hai tháng tìm hiểu, vài lần đi chơi, chúng tôi trở thành vợ chồng.

Tôi tự hỏi rằng vì sao có rất nhiều người yêu nhau, lấy nhau, rồi ly hôn. Ngày xưa các cụ cũng đặt đâu ngồi đấy, lấy sau về rồi yêu nhau sau, có sao đâu? Có ai đã từng ly hôn đâu. Trong khi nhà anh lại giàu, anh hiền lành, dễ nhìn. Có lẽ anh là sự lựa chọn tốt nhất của tôi và tôi chưa thấy người đàn ông nào hơn anh.

Đi Tây hay ở lại? - 0

Ảnh minh họa

Về làm dâu nhà anh, tôi sống một cuộc sống khá bình lặng không có chút sóng gió, bố mẹ chồng cũng đối xử với tôi khá tốt. Sau hai tháng lấy chồng, gia đình nhà chồng khuyên tôi không nên đi làm công ty vì ở đó rất độc hại, lương lại thấp, họ bảo tôi nghỉ làm về làm trang trại với gia đình. Tôi thấy cũng khá hợp lý nên làm theo.

Sau khi đến trang trại làm, tôi mới thấy sai lầm. Cộng việc tuy không vất vả, nhưng độc hại hơn vạn lần, hậu quả là tôi bị sảy thai trong lần mang thai đầu tiên. Sau bao nhiêu cố gắng, cuối cùng tôi lại có thai và sinh ra một bé gái vô cùng dễ thương. Những gì tôi có được như vậy là quá hạnh phúc rồi. Nhưng tiếp theo lại là những bất hạnh trùng trùng của tôi.

Ngôi nhà to nhất quê tôi, trang trại lớn nhất một vùng, đứng sau vẻ hào nhoáng đó là gia đình chồng tôi nợ 5 tỷ ngân hàng. Với một người kinh doanh có lẽ không phải là số tiền lớn nhưng đối với một những người ở quê thì số tiền đó quá lớn với tôi. Con tôi vừa sinh ra đã gánh trên vai số nợ quá lớn. Từ ngày đó gia đình tôi chìm trong lỗi đau vỡ nợ. Sau khi sinh con, tôi xin đi làm nhân viên bán hàng cho một cửa hàng, tiền lương hàng tháng đều phải đưa hết cho mẹ chồng, đến mức tôi không có cả tiền mua sữa cho con, tôi phải xin mẹ của tôi.

Đau đớn nhất là khi con gái tôi được 3 tháng, tôi nhận một tin trời đánh. Bố mẹ chồng tôi muốn tôi đi xuất khẩu lao động bên Đức để lấy tiền trả nợ, còn con tôi họ sẽ nuôi. Nếu tôi không đi thì ly hôn.

Lúc đó, tôi hình như người không cảm xúc, tôi không vay nhưng tôi phải là người phải trả nợ. Bố mẹ tôi biết vậy, đã nhất quyết không cho tôi đi và đưa tôi về nhà. Tôi đã ở nhà mẹ đẻ 2 tháng rồi, nhưng gia đình chồng tôi không ai đến thăm con kể cả chồng tôi.

Hiện giờ tôi không biết phải làm sao. Nếu đi sang Đức tôi sẽ phải xa con của mình, còn nếu không đi Tây, tôi sẽ mất chồng, mất tất cả.

Hải Đường


© 2024 | Du Học Đức - Thông tin du học Đức

Cập nhật - trao đổi và kinh nghiệm du học ở Đức từ năm 2000